Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2018

Phan Đạt - Ta sống mặc kệ đời được không?

Hình ảnh
Tôi viết những dòng này vào những ngày trời lạnh căm, chỉ 12 độ C. Tôi thấy không khí lạnh buốt và vài cơn gió man rợn dễ làm những tâm hồn mơ mộng lay lắt và tiều tụy. Càng sống, ta càng thấy làm người lớn càng khó – điều mà ngày xưa tôi chẳng có ý niệm gì về nó cả. Những cảm xúc hỗn độn không đầu không đuôi vẫn tìm đến tôi thường xuyên. Mặc dù chẳng muốn nhưng đó là điều khó tránh khỏi. Tôi cũng như bao người trẻ, loay hoay với nhiều câu hỏi về đời sống và đôi khi cả sự hoài nghi về con người mình. Liệu khi mình ra đi, điều gì sẽ ở lại sau cùng? Mọi thứ có ý nghĩa ra sao?… Tôi có lẽ sẽ vẫn là đứa trẻ nếu như không chứng kiến những bể dâu của đời người và những gì thời gian hủy diệt. Đó là lướt qua, nhìn lại và đau đáu. Người ta đôi khi lãnh đạm với một số thứ rồi nhận ra rằng có lẽ đã muộn để làm lại. Ông ngoại tôi đã mất, bố nuôi tôi đã khuất núi. Người bạn tôi từng nghĩ là thân nhất giờ cũng chẳng còn liên lạc, người tôi từng yêu giờ đây lại ở 1 thế giới khác xa tôi. Tôi và nh...